Cách đây khá lâu , khi đọc phóng sự Lật tẩy “ màn kịch” thương tâm trên một tờ báo lớn nói về “ chiêu thức dàn cảnh để người đi đường va quẹt, làm đổ gánh tàu hủ ( hoặc tự đổ ) rồi khóc lóc kêu gọi lòng thương của người khác, chỉ sau một giờ một người đàn bà ( đăng kèm ảnh rõ mặt ) đã thu lợi hơn 700.000 đồng ”, và trên một tờ báo mạng có mở mục thăm dò " giúp hay không nên giúp" khi cảm thấy nghi ngờ có sự lợi dụng lòng thương, tôi bỗng nhớ đến một câu chuyện đã đọc từ lâu lắm, không biết tác giả là ai, muốn tìm để gởi tặng các nhà báo đã thực hiện phóng sự nhưng lục không ra . Mới đây, tình cờ tìm lại được nên tôi copy lại chia sẻ với các bạn, nhất là hôm qua lại đọc một bài “ Lật tẩy ông già bán me " nữa và xin đặt tựa là :
ĐỪNG KỂ VỚI AI !
Một buổi chiều, hoàng hôn đã phủ xuống, một người kỵ mã đang hối hả cố thúc ngựa sớm vượt qua sa mạc trước khi cơn bão sắp đổ xuống.
Gió càng lúc càng thổi mạnh, hoàng hôn đang tắt dần, người cởi ngựa lại càng cố thúc ngựa sải nhanh hơn…Giữa lúc ấy, bỗng có tiếng kêu cứu của ai đó :
- Anh cỡi ngựa ơi! Hãy giúp tôi thoát khỏi cơn bão này !
Người cỡi ngựa hơi có chút băn khoăn, nhưng rồi trái tim mach bảo, anh ta quày ngựa lại, đến trước mặt người kêu cứu. Anh nói :
- Thành thật nói với anh, một người một ngựa tôi mới hy vọng có thể vượt qua cơn bão này. Còn hai người thì không biết thế nào, nhưng tôi nỡ nào bỏ mặc anh giữa cơn nguy khốn. Mời anh lên ngựa nhanh cho !
Người cầu cứu nhanh nhẹn nhảy lên yên ngựa ngồi sau lưng anh ta. Người chủ ngựa chưa kịp thúc ngựa vọt đi, thì thấy gáy của mình lạnh ngắt vì một họng sung đã dí sát vào cùng với giọng nói lạnh lùng :
- Rất tiếc, tôi không thể cùng đi với anh được, vì chính anh đã nói, chỉ một mình một ngựa mới hy vọng thoát khỏi cơn bão này. Yêu cầu anh bước xuống !
Người chủ ngựa đành thui thủi bước xuống. Khi chân vừa chạm đất, anh ngước lên nói với kẻ cướp ngựa :
- Tôi có một yêu cầu…
Kẻ cướp ngựa lắc đầu :
- Tôi đã nói rồi, tôi không giống anh ! Tôi phải sống !
Người bị cướp ngựa lắc đầu :
- Không, tôi không xin anh cùng đi. Tôi chỉ xin anh khi trở về thành phố, anh nhớ đừng kể lại với bất cứ ai câu chuyện xảy ra hôm nay
Kẻ cướp ngựa cười nhạt rồi thúc ngựa phóng đi, bỏ mặc người chủ ngựa giữa cơn bão sa mạc sắp thổi tới !
Vì sao anh chỉ cầu xin người cướp ngựa khi sống sót trở về đừng kể cho bất cứ ai câu chuyện mà anh là nạn nhân. Anh lo sợ khi câu chuyện lan truyền, trong những hoàn cảnh tương tự, khi cơn bão ập đến, có người cỡi ngựa nào đó tình cờ đi qua, nghe tiếng kêu cứu, nhớ đến câu chuyện kẻ cướp ngựa kể lại thì sẽ ngoảnh mặt bỏ đi, không dám dừng ngựa cứu người trong cơn nguy khốn, không phải vì họ không có lòng muốn cứu người mắc nạn, nhưng vì sợ rơi vào hoàn ảnh tương tự và như thế sẽ có biết bao người cần được cứu nhưng không được cứu, bị bỏ rơi, trở thành nạn nhân của sự nghi ngờ phát sinh từ câu chuyện được lan truyền.
Bạn chỉ đọc câu chuyện này thôi và nhớ …đừng kể với ai nhé
Nguồn: internet's
ĐỪNG KỂ VỚI AI !
Một buổi chiều, hoàng hôn đã phủ xuống, một người kỵ mã đang hối hả cố thúc ngựa sớm vượt qua sa mạc trước khi cơn bão sắp đổ xuống.
Gió càng lúc càng thổi mạnh, hoàng hôn đang tắt dần, người cởi ngựa lại càng cố thúc ngựa sải nhanh hơn…Giữa lúc ấy, bỗng có tiếng kêu cứu của ai đó :
- Anh cỡi ngựa ơi! Hãy giúp tôi thoát khỏi cơn bão này !
Người cỡi ngựa hơi có chút băn khoăn, nhưng rồi trái tim mach bảo, anh ta quày ngựa lại, đến trước mặt người kêu cứu. Anh nói :
- Thành thật nói với anh, một người một ngựa tôi mới hy vọng có thể vượt qua cơn bão này. Còn hai người thì không biết thế nào, nhưng tôi nỡ nào bỏ mặc anh giữa cơn nguy khốn. Mời anh lên ngựa nhanh cho !
Người cầu cứu nhanh nhẹn nhảy lên yên ngựa ngồi sau lưng anh ta. Người chủ ngựa chưa kịp thúc ngựa vọt đi, thì thấy gáy của mình lạnh ngắt vì một họng sung đã dí sát vào cùng với giọng nói lạnh lùng :
- Rất tiếc, tôi không thể cùng đi với anh được, vì chính anh đã nói, chỉ một mình một ngựa mới hy vọng thoát khỏi cơn bão này. Yêu cầu anh bước xuống !
Người chủ ngựa đành thui thủi bước xuống. Khi chân vừa chạm đất, anh ngước lên nói với kẻ cướp ngựa :
- Tôi có một yêu cầu…
Kẻ cướp ngựa lắc đầu :
- Tôi đã nói rồi, tôi không giống anh ! Tôi phải sống !
Người bị cướp ngựa lắc đầu :
- Không, tôi không xin anh cùng đi. Tôi chỉ xin anh khi trở về thành phố, anh nhớ đừng kể lại với bất cứ ai câu chuyện xảy ra hôm nay
Kẻ cướp ngựa cười nhạt rồi thúc ngựa phóng đi, bỏ mặc người chủ ngựa giữa cơn bão sa mạc sắp thổi tới !
Vì sao anh chỉ cầu xin người cướp ngựa khi sống sót trở về đừng kể cho bất cứ ai câu chuyện mà anh là nạn nhân. Anh lo sợ khi câu chuyện lan truyền, trong những hoàn cảnh tương tự, khi cơn bão ập đến, có người cỡi ngựa nào đó tình cờ đi qua, nghe tiếng kêu cứu, nhớ đến câu chuyện kẻ cướp ngựa kể lại thì sẽ ngoảnh mặt bỏ đi, không dám dừng ngựa cứu người trong cơn nguy khốn, không phải vì họ không có lòng muốn cứu người mắc nạn, nhưng vì sợ rơi vào hoàn ảnh tương tự và như thế sẽ có biết bao người cần được cứu nhưng không được cứu, bị bỏ rơi, trở thành nạn nhân của sự nghi ngờ phát sinh từ câu chuyện được lan truyền.
Bạn chỉ đọc câu chuyện này thôi và nhớ …đừng kể với ai nhé
Nguồn: internet's
No comments:
Post a Comment
Ghi một nhận xét ( bỏ dấu =)
- Tô đậm: "câu muốn tô đậm"
- Chữ nghiêng: " câu muốn in nghiêng "
- Chèn link: "text"
- Chèn hình: "[img]link hình muốn chèn[/img]"
- Chèn video: "[youtube]link video cần chèn[/youtube]"