Showing posts with label Trainghiem. Show all posts
Showing posts with label Trainghiem. Show all posts

Friday, 4 June 2021

676. Mùa covid, doanh số, tiền thưởng bị giảm, đã vậy mà bị mất tiền thì .. thua...

 676. Mùa covid, doanh số, tiền thưởng bị giảm, đã vậy  mà bị mất tiền thì .. thua...

Vậy là cơn địa chấn rung rinh mặt đất năm châu, bốn bể mang tên “ Đại dịch Covid19” do “em”  virus Corona  hình vương miện kiêu kỳ làm bao quốc gia hùng mạnh về tất cả các nguồn lực như Mỹ, Anh, Pháp, đức phải khốn đốn đã kéo dài đến na, tháng 05/2021, đã được hai năm.

Về ảnh hưởng từ  công nàng Corona virus này thì chắc ai cũng thấy, ai bị bị ảnh hưởng theo xu hướng Domino tương hỗ.  Khó khan chung là vậy, những tưởng các doanh nghiệp, các bậc đàn anh đi trước của mình  sẽ hổ trợ đàn em, cùng nhau vượt qua khó khan chung, nhưng thật đáng tiếc. điều đó chỉ có trong… sách hoặc trên TV thì phải nhỉ ? Và cũng thật bất ngờ hơn khi   tinh thần nhiệt huyết, hết mình của vì khách hàng của tui lại bị họ lợi dụng, “hốt” luôn những đồng tiền còm cõi của tui  trong mua dịch này, hic Nghĩ mà nó chàn gì đâu á!

Số là tui có ông khách tên ông Đinh Thế Tân ( “Ông Tân”),  làm ngành may mặc ( Garment) cũng làm chung được mấy năm, từ  thời ổng làm CEO ở  Công Ty TNHH May Xuất Khẩu xxxxxxxxx, quê ở Huyện Đông Hưng, Tỉnh Thái Bình.

 

Từ  đâu năm 2019 thì phải, không thấy liên hệ. Đại dịch thì ai cũng ở nhà, mặc quần đùi, có khi khỏi mặc gì cho mát ấy chứ 😊, nên chuyện ngành may mặc gặp khó khan là đương nhiên thôi. Đo đó  cả năm cũng không muốn liên hệ lại với khách là vậy.

Bẵng đi chừng 1 năm không liên hệ, ngày 23 /03 /2021, tự nhiên  khách liên hệ lại. Làm sales, khách liên hệ thì mứng thấy bà nội, với lại từ đầu năm  đến  hết tháng 04/2021 (30/04/2021) tình hỉnh cũng khả quan nên cũng không nghi ngờ gì. Ai ngờ.. hức, đúng là các cụ nói không có sai tí nào “ Họa hổ, họa bì nan họa cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm”, “Ngày vui ngắn chẳng tày gang”, rồi cái gì tự nhiên đến rốt và dồn dập thì phải coi chừng.. hic hic nạn nhân lại là tui.. Khách booking, đi hàng nhưng đến phần thanh toán thì chơi bài .. tình lơ. Tui đòi nợ thiếu điều muốn lạy ảnh mà ảnh vẫn.. “Trơ gan cùng tuế nguyệt”. Tìm đế Linkedin của ảnh để chat thì bị ảnh.. block nên nản quá, tình bõ cuộc, đền tiền cho công ty. Cũng may cho tui là sếp công ty cũng biết chuyện nên share một phần lỗ cho tui.

Mọi chuyển tưởng chừng dừng lại ở đó, tuy nhiên “đen” cho anh khách tên Tân này là đụng phải sế[ tui – Người cực kỳ ghét những người làm ăn cà chớn, chưa làm mà đã muốn giựt tiền của người khác, gian manh… etc. Sếp tui nói với mị người trong công ty “Số tiền đó không đáng nhưng những loại  người kiểu  đó thì nên cho họ một bài học về sự song phẳng trong kinh doanh, cảnh báo các doanh nghiệp trong ngành khác để  để họ cẩn thận”, và yêu cầu các team liên quan tiến hành các biện pháp pháp lý theo quy định của pháp luật. Sau khi gởi Đơn Tố giác và một số văn bản đến quê nhà của ông Tân, ảnh lật đật liên hệ cty để trả tiền nhưng cũng xảo biện vớt vát kiểu “ Anh bận quá nên không đọc tin nhắn, email”, thiệt tình !!

Dù gì chuyện cũng xong, thôi, cũng mong sau này ảnh mần ăn đoàng hoàng hơn !

 

dinhthetan@gmail.com

john@speedup.com.vn


 https://drive.google.com/drive/folders/126LlyXvAChK2buqN6NVL5_l6Ie9QsKK-?usp=sharing

 


Wednesday, 23 November 2016

663.CẦN ĐÉO GÌ PHẢI BIẾT EL NINO VÀ CANH CUA?

CẦN ĐÉO GÌ PHẢI BIẾT EL NINO VÀ CANH CUA? 

Hôm nay tôi thấy rất nhiều bạn share cái chương trình "Ai là triệu phú" và mỉa mai, phê phán, miệt thị một cô gái về chuyện cô ta không biết El Nino và Canh Cua nấu với gì...

Có thể trong phạm vi cuộc thi thì em nó kém vì ko đủ "hiểu biết rộng" để tham gia thi - nhưng trong phạm vi mạng xã hội, nhiều người hình như đã quá Khắt khe và Áp đặt khi Miệt thị em gái đó !
Đây là một cái tư duy "văn hoá đại chúng" điển hình nhất của Giáo dục Việt Nam > một nền giáo dục muốn đào tạo bọn trẻ như những con Vịt Trời: biết bay, biết chạy, biết bơi... cái đéo gì cũng phải biết nhưng chả cái đéo gì ra hồn...
Giỏi gì thì giỏi - nhưng chỉ 1 thứ "cơ bản" mà thiếu thì ngay lập tức bị miệt thị, bị hành hạ đến ngu cả người...

Và quan trọng nhất: chúng ta luôn Không bao giờ mở rộng cửa vị tha với chúng ! Chính vì thế:
- Một đứa trẻ con mà giỏi nhạc - nhưng điểm phẩy Văn vị kém > có thể bị mắng mỏ hạ nhục đến ko ngóc đầu và ko được lên lớp!
- Một đứa trẻ giỏi văn nhưng toán dưới trung bình cũng có khi bị hành khiến chính nó cũng tưởng nó bất tài...

... Tôi đã từng dạy học, cũng đã từng tuyển chọn hàng ngàn CV xin việc... và tôi nghiệm rằng những đứa "Biết tuốt" sau này chưa chắc đã thành công hơn (thậm chí ăn hại hơn) những đứa có những "năng lực đặc biệt" - nhưng chẳng may thiếu sót yếu điểm nào đó...
Tôi nhớ có một bức thư rất hay của
một hiệu trưởng Singapore gửi cho các phụ huynh học sinh đang theo học tại trường:
"Các bậc phụ huynh kính mến,
Kỳ thi của các em học sinh đang tới gần. Chúng tôi biết rằng các vị đều đang mong cho con mình sẽ giành được kết quả cao trong kỳ thi này.
Tuy nhiên, xin hãy nhớ rằng, trong số các em, những người có mặt tại kỳ thi, có người sẽ là một nghệ sĩ, người không cần hiểu sâu về Toán.

Có người sẽ là một doanh nhân, người không cần phải quá quan tâm đến lịch sử hay văn học Anh.
Có người sẽ là một nhạc sĩ, người mà với họ, môn Hoá học sẽ chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Có người sẽ là một vận động viên, người mà việc rèn luyện thể chất sẽ quan trọng hơn là môn Vật lý, giống như vận động viên Schooling của chúng ta.
Nếu con bạn đạt điểm cao, điều đó thật là tuyệt vời. Nhưng nếu con không thể, xin đừng làm mất đi sự tự tin và nhân phẩm của con.

Hãy nói với con rằng: ổn thôi mà, đó chỉ là một kỳ thi. Con được sinh ra trên đời cho những điều lớn lao nhiều hơn thế.
Hãy nói với con rằng, dù điểm số của con là bao nhiêu, cha mẹ vẫn yêu con và không hề phán xét.
Xin hãy làm như vậy, và nếu các vị thực hiện điều đó, hãy chờ xem con mình chinh phục thế giới. Một kỳ thi hay một điểm số kém sẽ không thể gạt bỏ đi những ước mơ và tài năng bên trong của các con.
Và cuối cùng, xin đừng nghĩ rằng chỉ có kỹ sư hay bác sĩ mới là những người hạnh phúc duy nhất trên thế giới này.
Trân trọng,
Hiệu trưởng".
---

Vậy đấy! Các vị suốt ngày kêu la cần "cải cách giáo dục" > nhưng cái quan trọng nhất là cần tẩy cái não của chính các vị >Hãy vị tha hơn với chúng và vứt mẹ mớ tư duy "Con Vịt Giời" đó đi - rồi hẵng nói đến việc cải cách nhá !
Còn các bạn, nếu các bạn chẳng may học Toán kém (dù có cố gắng), hoặc đéo biết El Nino hay canh cua nấu với gì... thì cũng chả phải lo: hãy tìm ra điểm mạnh nhất của mình và hãy cố khai thác nó !
Thế giới phát triển đột phá được chính nhờ những người như vậy !

(Ghi chú: Mình thích ăn canh cua nấu củ cải đấy ! Sao không? )

Sunday, 24 July 2016

659. Sự khác biệt giữa người sống tích cực và tiêu cực

Rất nhiều người tin rằng duy trì một thái độ sống tích cực sẽ mang đến cuộc sống hạnh phúc hơn việc thường xuyên suy nghĩ tiêu cực. Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ dàng làm được điều này bởi quan điểm của mỗi người, hoàn cảnh sống và những điều kiện tác động từ bên ngoài luôn có sự khác biệt.
Chùm ảnh dưới đây sẽ giúp bạn phần nào nắm được những điểm khác nhau cơ bản giữa người sống tiêu cực và tích cực. Chắc chắc sau khi xem xong, bạn sẽ cái nhìn rõ ràng hơn về cách sống hiện tại của mình để có sự điều chỉnh thích hợp.
Thay đổi
Người sống tiêu cực luôn sợ thay đổi, trong khi người sống tích cực luôn sẵn sàng với những trải nghiệm mới.
Biết ơn
Người sống tiêu cực thường tự hỏi tại sao họ phải khen ngợi những người làm việc mà họ phải làm, trong khi người sống tích cực luôn nói rằng "Wow! Bạn là chuyên gia thật sự trong lĩnh vực của mình rồi đấy".
Sống tích cực
Khi bắt đầu một cuộc trò chuyện, người tiêu cực sẽ nói "Bạn biết đấy, tôi sẽ....", trong khi, người tích cực sẽ nói "Bạn thế nào rồi? Tôi hy vọng mọi thứ đều thật tuyệt".
Cân bằng
Người tiêu cực nghĩ rằng họ là trung tâm của vũ trụ, trong khi người tích cực luôn quan tâm tới những người xung quanh và sẵn sàng giúp đỡ.
Chịu trách nhiệm
Người tiêu cực đổ lỗi cho người khác vì sai lầm của mình, trong khi người tích cực chịu trách nhiệm cho những thất bại do chính mình gây ra.
Nhận ra sai lầm
Người tiêu cực không bao giờ nói lời xin lỗi ngay cả khi họ biết mình có lỗi, trong khi, người tích cực xin lỗi vì bất kỳ một sự bất tiện nào mình gây ra cho người khác.
Suy nghĩ tích cực
Người tiêu cực chỉ nghĩ về những thành quả và lợi ích cá nhân, trong khi, người tích cực cố gắng để không làm tổn thương người khác.
Thành công
Người tiêu cực luôn ngấm ngầm mong người khác thất bại, trong khi, người tích cực muốn người khác thành công.
Mở lòng
Người tiêu cực ghét bị chỉ trích, trong khi, người tích cực luôn mở lòng với mọi cuộc thảo luận có tính xây dựng.
Học hỏi
Người tiêu cực luôn nghĩ rằng họ biết mọi thứ, trong khi, người tích cực luôn cố gắng học hỏi những điều mới.
Chia sẻ
Khi an ủi người khác, người tiêu cực sẽ nói "Hãy đối mặt với nó, hãy khóc đi rồi sẽ thấy ổn hơn", trong khi, người tích cực nói "Thôi nào, nín khóc nhé. Tớ sẽ đến bên cậu ngay. Vui lên nha".
Thay đổi để hoàn thiện
Người tiêu cực nghĩ họ không thể làm bất cứ thứ gì và chấp nhận cuộc sống hiện tại, trong khi, người tích cực nghĩ rằng họ cần phải thay đổi để trở nên tốt hơn.

Sunday, 17 April 2016

653. Mười năm qua gió thổi đồi tây...




Năm 2016 là năm đặc biệt với tôi vì nó đánh dấu 10 năm tôi trở về Việt Nam sau hơn mười mấy năm sống ở nước ngoài và cũng là năm tôi qua tuổi 40, tuổi không còn trẻ nữa. Bài viết này là quan sát rất cá nhân của tôi, (và không có tính khoa học) về Việt Nam trong 10 năm qua dưới con mắt của một người trở về, từ dân nghiên cứu chuyển sang làm kinh doanh, nhân dịp sau đại hội Đảng và kết thúc một nhiệm kỳ của chính phủ.
Với tôi, Việt Nam của thập kỷ 2006-2015 được khái quát bằng những điểm chính sau: 1) Sự lũng đoạn trầm trọng của các công ty tư nhân trong việc cấu kết với các quan chức nhà nước, cái mà tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng gọi là “lợi ích nhóm”, còn kinh tế học thì gọi là “chủ nghĩa tư bản thân hữu” (cronysm); 2) Về phía khu vực công, sự “đục khoét ngân sách” hay “đào mỏ ngân sách” được đẩy lên đến đỉnh điểm; 3) Thập kỷ này đánh dấu sự khủng hoảng toàn diện của nền giáo dục của nước nhà. 4) Mạng xã hội và truyền thông đã có ảnh hưởng rất lớn đối với đời sống chính trị Việt Nam; 5) Và cuối cùng, làn sóng người có tiền và kiến thức ra đi ào ạt, lại một cuộc di cư nữa.
Vấn đề đầu tiên là sự lũng đoạn trầm trọng của các tập đoàn tư nhân. Chưa bao giờ mà chủ nghĩa tư bản thân hữu “cronyism” ở Việt Nam lại biểu hiện rõ như thế. Chủ nghĩa tư bản thân hữu hay “nhóm lợi ích” ở đây là sự kết hợp giữa công ty tư nhân và quan chức nhà nước trong việc giành những đặc quyền đặc lợi để khai thác một nguồn lực gì đó trên cơ chế bất bình đẳng, không cạnh tranh lành mạnh. Câu nói mà bạn sẽ nghe nhiều nhất trong 10 năm vừa qua sẽ là “chỗ này là của anh A, chỗ kia là của chị B”. Dường như không có cuộc chơi kinh doanh lớn nào ở Việt Nam mà lại không có sự “bảo kê” của một quan chức nào đó. Mọi quan hệ kinh tế sẽ được thay bởi các quan hệ chằng chịt giữa chính trị và doanh nghiệp.
Điểm nguy hiểm nhất của chủ nghĩa tư bản thân hữu là việc nó tạo ra một cuộc chơi bất bình đẳng mà các công ty tư nhân khác không được cơ hội tham gia. Qua đó các công ty “nhóm lợi ích” được độc quyền khai thác nguồn tài nguyên hay một hoạt động nào đó, và thường là gây thiệt hại cho người dùng. Trong tài chính, đây là cuộc chơi sử dụng quyền lực để mua lại các doanh nghiệp theo ý của mình. Trong giáo dục, đó là việc trao cho một công ty giáo dục độc quyền cung cấp một dịch vụ, thiết bị mà học sinh, phụ huynh phải mua mà không có sự lựa chọn khác. Trong xây dựng cơ sở hạ tầng, thì sử dụng quan hệ chính trị để lấy các hợp đồng thầu lớn mà không thông qua đấu thầu công bằng và minh bạch. Trong bất động sản, đó là việc thay đổi quy hoạch tạo lợi thế cho doanh nghiệp hoặc việc lấy các vị trí đắc địa qua những mối quan hệ bất bình đẳng.
Thay vì phát triển theo một hướng minh bạch có lợi về dài hạn, Việt Nam dường như đang trượt ngã trên con đường phát triển của những nước mà chủ nghĩa tư bản thân hữu đang lũng đoạn mà chưa có lối ra như Philippine, các nước Mỹ Latin, Liên bang Nga, Trung Quốc. Và rồi sẽ có lúc nếu không kiểm soát sớm thì doanh nghiệp sẽ là người điều khiển cuộc chơi chính trị kinh tế, là kẻ tống người tiêu dùng vào tù, là kẻ bịt mồm nhà báo, v.v , và cuối cùng là thế lực thực sự lũng đoạn nền chính trị, đưa người này lên, đưa kẻ khác xuống. Khi chính trị bị định đoạt bằng đồng tiền và quan hệ thì chính trị đã trở thành “công cụ” của những tay chơi tư bản lớn. Và khi đó, nền kinh tế tại Việt Nam sẽ trở thành hiện thân “chủ nghĩa tư bản” thời kỳ “mông muội” và đáng “ghê tởm”nhất chứ không phải là chủ nghĩa xã hội như ước vọng của các lãnh đạo Đảng CS.
Vấn đề thứ hai, với tôi, là việc “đào mỏ ngân sách” (budget mining) (mượn lời của TS Vinh du Tran). Thập kỷ vừa qua tại Việt Nam được đánh dấu bằng việc “vung tay quá trán” của chính quyền địa phương. Chưa có thời kỳ nào mà Việt Nam lại lắm công trình chùa chiền, công trình kỷ niệm, các dự án khu hành chính ngốn hàng trăm, hàng ngàn tỷ như những năm vừa qua. Các địa phương thi nhau đục khoét ngân sách thông qua các dự án công. Không có cách nào rút tiền ngân sách dễ dàng như rút tiền qua dự án công. Một công trình, khu tượng đài có giá trị đầu tư hàng trăm tỷ sẽ được giao cho một công ty xây dựng “thân hữu”. Công ty xây dựng đó sẽ trở thành nhà thầu chính và qua đó có thể chia sẻ lại quyền lợi cho những người có quyết định.
Điểm đáng kinh ngạc và phẫn nộ là trong khi ai cũng biết mười mươi sự lãng phí và sự rút tiền trắng trợn qua những dự án này thì chính quyền trung ương dường như lại không thể áp đặt và quyết đoán ngăn chặn những quyết định này. Tại sao các địa phương lại có thể xin ngân sách nhà nước một cách tùy tiện như vậy. Sự nghịch lý này hoàn toàn có thể giải thích được. Chính quyền trung ương sẽ được đánh giá tín nhiệm từ hai nguồn: a) các ủy viên trung ương, mà đại diện là lãnh đạo các tỉnh/chính quyền địa phương; b) đánh giá tín nhiệm từ quốc hội. Tuy nhiên, ủy viên trung ương mới là người thực sự bầu ra bộ chính trị, thủ tướng, và thực tế nội các. Trong khi đó, lá phiếu tín nhiệm của quốc hội chỉ có ý nghĩa tượng trưng mà không có hình phạt. Do đó, dường như phải có sự thỏa hiệp giữa chính quyền địa phương và chính quyền trung ương trong việc đổi lấy lá phiểu ủng hộ, đặc biệt là giữa nhiệm kỳ. Do vậy, để tránh việc đầu tư vung vãi như trên thì cần phải thiết kế một cơ chế quy trách nhiệm cho người lãnh đạo chính quyền địa phương và bảo đảm được tính độc lập trong việc ra quyết định chi ngân sách của người đứng đầu chính quyền trung ương.
Từ những năm qua, mạng xã hội và truyền thông đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong đời sống kinh tế chính trị ở VN. Xã hội Việt Nam 10 năm qua đã không còn là xã hội thụ động về truyền thông nữa. Sự phát triển của mạng xã hội đã cho phép người dân tham gia vào đời sống chính trị kinh tế xã hội một cách chủ động hơn rất nhiều. Mạng xã hội đã chính thức trở thành nơi để xả những uất ức phẫn nộ và bức bối của dân chúng. Nếu như ở nước ngoài, người dân phản ứng với thay đổi bằng cách biểu tình thì ở Việt Nam, người ta sẽ phản ứng bằng cách “biểu tình trên mạng”. Mỗi một sự kiện có ảnh hưởng lớn đến đời sống đều được đem ra bàn luận sôi nổi trên mạng xã hội. Ảnh hưởng của mạng xã hội lớn đến mức có rất nhiều vụ việc sau đó bị thay đổi do dư luận trên mạng xã hội đã dẫn dắt truyền thông chính thống, ví dụ như vụ chặt cây xanh, máy tính bảng, tiếng Anh tích hợp, thực phẩm bẩn .v.v.
Quay lại chuyện chính trị và truyền thông, dường như truyền thông và mạng xã hội đã loại thẳng tay các lãnh đạo đương nhiệm của Bộ GDĐT và Bộ Y tế, trong khi trái tim của công luận dường như “tình trong như đã” với nguyên Bộ trưởng Bộ Giao Thông Đinh La Thăng. Xét công bằng mà nói thì hai Bộ Y tế và Bộ GD ĐT có những nỗ lực không hề nhỏ trong 5 năm vừa qua. Tuy nhiên nhìn cách họ ứng xử với truyền thông thì thấy hai Bộ này còn phải thay đổi rất nhiều. Bộ Y tế ứng xử với truyền thông thì hết sức vụng về, luôn đi chậm một bước, tuyên bố rất ngô nghê. Còn Bộ Giáo Dục thì luôn có vẻ ngạo mạn, hành xử đầy “cha chú” với truyền thông và công luận với những chính sách và phát ngôn gây sốc như dự án 35 nghìn tỷ, cuộc thi đại học như “đánh bạc”, và chả bao giờ có lời giải thích cầu thị đến nơi đến chốn cả. Trong khi đó, chỉ một hình ảnh ông Đinh La Thăng đu dây xuống thị sát vụ tai nạn cũng đã đủ đốn ngã hàng triệu con tim của người dân, và kế đó là việc ông là người duy nhất được bầu thẳng vào Bộ Chính Trị mà không có sự giới thiệu từ Bộ Chính Trị trước đó.
Đối với tôi, người từng tham gia rất sâu vào giáo dục và cũng là người có hai đứa con đang độ tuổi đi học cấp 1 và cấp 2 ở Việt Nam, giáo dục là điều tôi quan tâm nhất. Với tôi, 10 năm qua chứng kiến sự khủng hoảng toàn diện của nền giáo dục Việt Nam. Sang thế kỷ 21 rồi mà giáo trình phổ thông và đại học của Việt Nam vẫn vô cùng lạc hậu hàng chục năm so với nước ngoài. Hàng trăm vụ scandal liên quan đến nội dung giáo trình phổ thông đã xảy ra; những gì con tôi được học không khác gì những gì cha tôi và tôi đã từng được học cách đây hơn 30-50 năm. Người thầy vẫn phải dạy một cách giáo điều, khuôn mẫu, ngăn cản sáng tạo. Vẫn những câu chuyện lịch sử áp đặt hoặc không được nhắc đến. Những cuộc cải cách giáo trình mãi không biết đến bao giờ mới xong (trong khi đó nếu Bộ GD ĐT trao quyền cho khối tư nhân thì có khi chỉ 1 năm đã có tất cả giáo trình đầy đủ). Và vẫn những loay hoay không lối thoát về chiến lược giáo dục.
Sắp hội nhập AEC và TPP đến nơi rồi mà hơn 80% học sinh thi tốt nghiệp phổ thông trung học có điểm tiếng Anh dưới 5, điểm trung bình. Ấy thế mà những nhà quản lý giáo dục vẫn “bình chân như vại”. Giáo dục song ngữ, cụ thể là tiếng Anh, vẫn chưa bao giờ được coi là quan trọng nhất. Việc dạy Toán và Khoa học, nền tảng giáo dục cơ bản cho một đất nước “sáng tạo” lại luôn được dạy một cách vô cùng lý thuyết và thiếu tính ứng dụng cao.
Cuộc khủng hoảng năm 2008 kéo dài với những bấp bênh bất ổn của nền kinh tế đã dẫn đến một làn sóng ngầm nhưng rất rõ ràng là những ai có điều kiện đều cảm thấy cần phải mua “bảo hiểm” cho gia đình mình bằng tấm hộ chiếu của một đất nước khác. Nếu như năm 2006 khi tôi trở về, câu chuyện trong giới doanh nghiệp và tài chính là đầu tư vào đâu, thì những năm gần đây, câu chuyện thường trực mà tôi nghe là họ sẽ di cư đi đâu, chuyển tiền ra nước ngoài thế nào. Tại sau người ta lại bỏ nước ra đi? Người ta bỏ nước ra đi vì họ thấy quá nhiều bất ổn: kinh tế bấp bênh, ô nhiêm môi trường trầm trọng, thực phẩm độc hại tràn lan, Và đặc biệt, là một nền giáo dục quá lạc hậu không thể chuẩn bị cho con cái họ một tương lai trước một thế giới đầy bất định.
Cứ 10 chủ doanh nghiệp mà tôi gặp thì ít nhất 3-4 người đã có thẻ thường trú nhân ở một nước tư bản, số còn lại thì hơn một nửa cũng đang ngấp nghé chuẩn bị. Sự khác biệt lớn nhất của cuộc di cư lần này so với những cuộc di cư khác là cuộc di cư lần này không hề vì ý thức hệ. Cuộc di cư lần này được những người tinh hoa nhất, thành đạt nhất dẫn đầu, và được chuẩn bị vô cùng bài bản và công khai. Họ ra đi mang theo số lượng tiền bạc, trí tuệ khổng lồ. Một cuộc chảy máu chất xám và tiền lớn hơn tất cả những cuộc di cư trước cộng lại. (Còn với tôi, nếu tôi có phải bỏ nước ra đi, thì lý do duy nhất là tôi không muốn con tôi sống với những điều dối trá đang diễn ra.)
Sang năm 2016, tôi thấy hơi lạc quan với những động thái mà Đảng CS đưa ra. Dường như những nhà lãnh đạo đã cảm thấy một phần sức nóng bức xúc của công luận. Tham nhũng được coi là quốc nạn, những vụ bổ nhiệm lãnh đạo cao cấp dường như khá tích cực. Những vụ luân chuyển cán bộ cấp thành ủy đã mang hơi hướng của việc cải cách. Một điểm tích cực khác là dàn lãnh đạo khá trẻ của Đảng cho dù họ có là con ông cháu cha hay chăng nữa. Truyền thông và mạng xã hội được coi trọng hơn rất nhiều. Quan chức giờ đã biết nhìn và hành động theo phản ứng của dư luận, cho dù những việc đó có là “giả tạo” thì việc biết để ý đến phản ứng của công luận đã là một bước tiến bộ rất đáng kể.
Tôi mong rằng sang thập kỷ mới, chính phủ Việt Nam sẽ giải quyết được triệt để những vấn đề nêu trên. Hãy trở thành một chính phủ quyết đoán hơn, dùng được tầng lớp kỹ trị. Các quan chức phải chịu trách nhiệm cá nhân cho các quyết sách của mình. Hãy biến Việt Nam trong những năm tới thành một “Quốc Gia Giáo Dục – Education Nation” nơi mà việc học tiếng Anh, Toán, Khoa học được coi trọng hàng đầu.
Chính phủ Việt Nam cũng nên cởi mở hơn với những phản biện xã hội. Hãy coi phản biện xã hội là những tấm gương lớn để soi lại mình. Đừng chụp mũ và áp đặt cho các phản biện xã hội là “diễn biến hòa bình” hay “các thế lực phản động”. Đảng CS Việt Nam luôn tự làm mới mình trong mỗi lần sinh tử. Vậy hãy làm mới mình, hãy chấp nhận thay đổi cho một đất nước tốt đẹp hơn.
Anh bạn thân của tôi, một nhà kinh tế học nổi tiếng Việt Nam đã từng nói đầy cay đắng: Bi kịch và nghịch lý lớn nhất của thể chế chính trị hiện giờ là nó biến những người hiền hòa, những trí thức và doanh nhân an phận có trách nhiệm (như tính cách của dân tộc Việt Nam) thành những người bất đồng. Chúng tôi yêu tha thiết đất nước này, và một cách nào đó, chúng tôi được hưởng lợi từ chế độ này. Tuy nhiên, mong thể chế này hãy thay đổi tích cực để đừng biến những người yêu nước (như chúng tôi), một ngày nào đó lại phải trở thành những người “bất đồng chính kiến”.
Nguyễn Quốc Toàn
(Đầu đề mượn lời thơ của Phạm Công Thiện. Bài viết có sử dụng các ý trao đổi của Vũ Thành Tự Anh và Trần Vinh Dự).

679.0 Hướng dẫn cài đặt AD RMS server ( Active Directory Rights Management Services) có trong Windows Server 2012.

Nguồn: https://mdungblog.wordpress.com/2018/06/21/simple-guide-huong-dan-cai-dat-ad-rms-windows-server-2012-r2/   Hôm nay mình xin giới thiệ...