Showing posts with label Xahoi. Show all posts
Showing posts with label Xahoi. Show all posts

Wednesday, 23 November 2016

663.CẦN ĐÉO GÌ PHẢI BIẾT EL NINO VÀ CANH CUA?

CẦN ĐÉO GÌ PHẢI BIẾT EL NINO VÀ CANH CUA? 

Hôm nay tôi thấy rất nhiều bạn share cái chương trình "Ai là triệu phú" và mỉa mai, phê phán, miệt thị một cô gái về chuyện cô ta không biết El Nino và Canh Cua nấu với gì...

Có thể trong phạm vi cuộc thi thì em nó kém vì ko đủ "hiểu biết rộng" để tham gia thi - nhưng trong phạm vi mạng xã hội, nhiều người hình như đã quá Khắt khe và Áp đặt khi Miệt thị em gái đó !
Đây là một cái tư duy "văn hoá đại chúng" điển hình nhất của Giáo dục Việt Nam > một nền giáo dục muốn đào tạo bọn trẻ như những con Vịt Trời: biết bay, biết chạy, biết bơi... cái đéo gì cũng phải biết nhưng chả cái đéo gì ra hồn...
Giỏi gì thì giỏi - nhưng chỉ 1 thứ "cơ bản" mà thiếu thì ngay lập tức bị miệt thị, bị hành hạ đến ngu cả người...

Và quan trọng nhất: chúng ta luôn Không bao giờ mở rộng cửa vị tha với chúng ! Chính vì thế:
- Một đứa trẻ con mà giỏi nhạc - nhưng điểm phẩy Văn vị kém > có thể bị mắng mỏ hạ nhục đến ko ngóc đầu và ko được lên lớp!
- Một đứa trẻ giỏi văn nhưng toán dưới trung bình cũng có khi bị hành khiến chính nó cũng tưởng nó bất tài...

... Tôi đã từng dạy học, cũng đã từng tuyển chọn hàng ngàn CV xin việc... và tôi nghiệm rằng những đứa "Biết tuốt" sau này chưa chắc đã thành công hơn (thậm chí ăn hại hơn) những đứa có những "năng lực đặc biệt" - nhưng chẳng may thiếu sót yếu điểm nào đó...
Tôi nhớ có một bức thư rất hay của
một hiệu trưởng Singapore gửi cho các phụ huynh học sinh đang theo học tại trường:
"Các bậc phụ huynh kính mến,
Kỳ thi của các em học sinh đang tới gần. Chúng tôi biết rằng các vị đều đang mong cho con mình sẽ giành được kết quả cao trong kỳ thi này.
Tuy nhiên, xin hãy nhớ rằng, trong số các em, những người có mặt tại kỳ thi, có người sẽ là một nghệ sĩ, người không cần hiểu sâu về Toán.

Có người sẽ là một doanh nhân, người không cần phải quá quan tâm đến lịch sử hay văn học Anh.
Có người sẽ là một nhạc sĩ, người mà với họ, môn Hoá học sẽ chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Có người sẽ là một vận động viên, người mà việc rèn luyện thể chất sẽ quan trọng hơn là môn Vật lý, giống như vận động viên Schooling của chúng ta.
Nếu con bạn đạt điểm cao, điều đó thật là tuyệt vời. Nhưng nếu con không thể, xin đừng làm mất đi sự tự tin và nhân phẩm của con.

Hãy nói với con rằng: ổn thôi mà, đó chỉ là một kỳ thi. Con được sinh ra trên đời cho những điều lớn lao nhiều hơn thế.
Hãy nói với con rằng, dù điểm số của con là bao nhiêu, cha mẹ vẫn yêu con và không hề phán xét.
Xin hãy làm như vậy, và nếu các vị thực hiện điều đó, hãy chờ xem con mình chinh phục thế giới. Một kỳ thi hay một điểm số kém sẽ không thể gạt bỏ đi những ước mơ và tài năng bên trong của các con.
Và cuối cùng, xin đừng nghĩ rằng chỉ có kỹ sư hay bác sĩ mới là những người hạnh phúc duy nhất trên thế giới này.
Trân trọng,
Hiệu trưởng".
---

Vậy đấy! Các vị suốt ngày kêu la cần "cải cách giáo dục" > nhưng cái quan trọng nhất là cần tẩy cái não của chính các vị >Hãy vị tha hơn với chúng và vứt mẹ mớ tư duy "Con Vịt Giời" đó đi - rồi hẵng nói đến việc cải cách nhá !
Còn các bạn, nếu các bạn chẳng may học Toán kém (dù có cố gắng), hoặc đéo biết El Nino hay canh cua nấu với gì... thì cũng chả phải lo: hãy tìm ra điểm mạnh nhất của mình và hãy cố khai thác nó !
Thế giới phát triển đột phá được chính nhờ những người như vậy !

(Ghi chú: Mình thích ăn canh cua nấu củ cải đấy ! Sao không? )

Thursday, 7 July 2016

656.Formosa Hà Tĩnh: phát thải “siêu độc”, quản lý “chưa tiên liệu”?

Nguồn: Kinh Tế Sài Gòn.

 Formosa Hà Tĩnh: phát thải “siêu độc”, quản lý “chưa tiên liệu”?

Đăng Nguyễn
Thứ Năm,  7/7/2016, 07:41 (GMT+7)

 (TBKTSG) - Trả lời báo chí tại cuộc họp báo ngày 30-6-2016, Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường (TN-MT) Trần Hồng Hà nói rằng: “Về quy chuẩn môi trường, trước đây vì nhiều lý do nên một số ngành ô nhiễm được ưu tiên. Ví dụ trong ngành luyện kim, luyện thép... nếu để tiêu chuẩn cao sẽ khó khả thi nên phải hạ thấp hơn chuẩn bình thường để ngành đó tồn tại, phát triển” (VnExpress). Vậy “trước đây”, hay nói đúng hơn là cho đến thời điểm này, các vấn đề môi trường của ngành thép được quản lý như thế nào để bây giờ Formosa Hà Tĩnh gây ra thảm họa môi trường ven biển miền Trung, đến nỗi Bộ trưởng Bộ TN-MT Trần Hồng Hà phải thừa nhận: “Có thể nói ta chưa tiên liệu được các chất thải của Formosa” (Tuổi Trẻ)?


Phát thải “siêu độc” của Formosa
Thật ra, từ năm 2009, Cục Thẩm định và Đánh giá tác động môi trường (Tổng cục Môi trường, Bộ TN-MT) đã cho xuất bản tài liệu “Hướng dẫn lập báo cáo đánh giá tác động môi trường dự án luyện gang thép” (Hướng dẫn ĐTM). Hướng dẫn ĐTM này gồm lời nói đầu và 8 chương, đưa ra các phân tích chi tiết về công nghệ luyện gang thép, các tác động môi trường, các biện pháp giảm thiểu tác động môi trường, chương trình quản lý và giám sát môi trường, tham vấn ý kiến cộng đồng và cuối cùng là khung hướng dẫn kỹ thuật lập báo cáo ĐTM dự án đầu tư xây dựng nhà máy luyện gang thép.
Hướng dẫn ĐTM này đã nêu rất rõ “...trong quá trình xây dựng và vận hành các dự án đầu tư xây dựng nhà máy luyện gang thép sẽ gây ra những tác động tiêu cực tới môi trường. Vì vậy cần phải tiến hành đánh giá tác động môi trường cho dự án, nhằm mục đích phân tích, đánh giá và dự báo những tác động có lợi và có hại, trực tiếp và gián tiếp, trước mặt và lâu dài mà các hoạt động của dự án có thể ảnh hưởng đến tài nguyên và môi trường khu vực, để từ đó xây dựng các biện pháp giảm thiểu ô nhiễm môi trường, đồng thời giúp cho cơ quan chủ đầu tư dự án có những quyết định toàn diện và đúng đắn về các giải pháp phát triển dự án gắn với bảo vệ môi trường”. Với những gì được viết ra một cách chi tiết trong hướng dẫn này, thật khó hiểu với sự thừa nhận của Bộ trưởng Bộ TN-MT Trần Hồng Hà ở trên.
Cân bằng nguyên vật liệu và năng lượng để sản xuất ra 1 tấn thép thô từ nhà máy liên hợp gang thép như của Formosa mà Bộ TN-MT hướng dẫn (xem hình).
Theo hướng dẫn ĐTM này để tính toán với công suất giai đoạn 1 là 15 triệu tấn thép/năm, Formosa Hà Tĩnh sẽ thải ra môi trường với tải lượng các chất ô nhiễm (xem bảng).
Đó quả là những con số khủng khiếp cho dù xét theo bất cứ nguồn ô nhiễm nào: khí thải (gần 36 triệu tấn/năm), nước thải (trên 28.000 tấn/năm các chất ô nhiễm) hay chất thải rắn (gần 9 triệu tấn/năm). Tất nhiên đây là tải lượng ô nhiễm trước khi được xử lý bằng các hệ thống kiểm soát ô nhiễm không khí, xử lý nước thải và quản lý chất thải rắn.
Một điều đáng lưu ý, đó là tổng lượng phenol và xyanua trong nước thải của Formosa trước khi xử lý là 120 tấn/năm hay 0,36 tấn/ngày (cho rằng nhà máy vận hành 330 ngày/năm), tính theo tài liệu hướng dẫn ĐTM của Bộ TN-MT ở trên.
Như vậy, tính ra trong năm ngày nhà máy mất điện và không thể xử lý được nước thải, tổng lượng phenol và xyanua đã thải ra biển Vũng Áng mà Bộ TN-MT công bố đó là nguyên nhân chính gây ra thảm họa cá chết hàng loạt từ Hà Tĩnh đến Thừa Thiên  - Huế trong tháng 4-2016 vừa qua, là 1,82 tấn (giả định chạy theo công suất của giai đoạn 1). “Chỉ” 1,82 tấn phenol và xyanua trong năm ngày, mà phá hủy gần như toàn bộ rạn san hô trên 200 cây số bờ biển miển Trung mà có khi cần đến cả trăm năm để phục hồi. “Chỉ” 1,82 tấn phenol và xyanua trong năm ngày, mà hàng triệu ngư dân miền Trung điêu đứng vì mất ngư trường trong vài tháng qua và sẽ còn khó khăn không biết đến bao giờ.
Nếu tính theo giấy phép xả thải mà Formosa đã được cấp với lưu lượng 45.000 mét khối/ngày, chỉ riêng với nồng độ phenol hay xyanua cho phép đều là 0,585 mg/l, thì tổng lượng phenol và xyanua sẽ thải ra biển Vũng Áng trong điều kiện Formosa vận hành ổn định và xử lý nước thải đạt tiêu chuẩn cho phép sẽ là 17,37 tấn/năm, tức là lớn gấp 9,5 lần so với lượng thải của năm ngày gây ra thảm họa.
Vậy liệu rằng hệ sinh thái biển miền Trung kia, vốn đã bị phá hủy gần như toàn bộ “chỉ” với 1,82 tấn phenol và xyanua, có tiếp tục chịu đựng nổi trong 70 năm tới khi còn tiếp nhận hàng năm một số lượng phenol và xyanua “ổn định” là 17,37 tấn/năm, đó là chưa kể Formosa còn dự kiến nâng công suất nhà máy lên 1,5 lần, đạt 22 triệu tấn thép/năm cũng sẽ dẫn đến lượng phát thải gấp 1,5 lần như thế?
Xem ra Bộ TN-MT cần phải nỗ lực nhiều để có bộ quy chuẩn nước thải cũng như giấy phép xả thải phù hợp cho Formosa Hà Tĩnh, thay cho bộ Quy chuẩn kỹ thuật quốc gia về nước thải công nghiệp sản xuất gang thép QCVN 52:2013/BTNMT đang được áp dụng và “chưa tiên liệu được các chất thải của Formosa” với chỉ 12 thông số.
Để tham khảo, Hướng dẫn về môi trường, sức khỏe và an toàn của Tổ chức Tài chính quốc tế (IFC) áp dụng cho nước thải của các nhà máy sản xuất thép liên hợp như Formosa quy định đến 25 thông số, trong đó có rất nhiều thông số về kim loại nặng mà QCVN 52:2013/BTNMT không quy định.
Sau nước thải là khí thải
Dư luận chưa chú ý đến nhiều về khí thải từ Formosa Hà Tĩnh, cho dù đó cũng là một nguồn ô nhiễm cực lớn, có lẽ do khu liên hợp gang thép này chưa vận hành toàn bộ dây chuyền sản xuất. Theo tính toán ở trên, chỉ riêng phát thải CO2 của Formosa Hà Tĩnh đã đạt đến 34,5 triệu tấn/năm, so với tổng lượng phát thải khí nhà kính năm 2020 của tất cả các ngành sản xuất và xây dựng là 68,3 triệu tấn/năm (không kể ngành công nghiệp sản xuất năng lượng), theo báo cáo dự báo phát thải khí nhà kính của Bộ TN-MT năm 2014.
Nghĩa là, chỉ riêng khu liên hợp gang thép Formosa Hà Tĩnh, phát thải khí nhà kính đã chiếm đến trên 50,5% tổng lượng phát thải khí nhà kính trong toàn bộ các ngành sản xuất và xây dựng tại Việt Nam! Ta biết rằng Việt Nam là một trong những nước dễ bị tổn thương nhất thế giới do biến đổi khí hậu, và những thảm họa do thiên tai như hạn hán, lũ lụt và những hiện tượng thời tiết cực đoan khác xảy ra khắp cả nước trong thời gian qua với cường độ tác hại ngày càng lớn cũng như tần suất xảy ra ngày càng dày đặc đã chứng minh điều đó. Vậy thì không rõ khi vận hành toàn bộ dây chuyền sản xuất, Formosa Hà Tĩnh sẽ tiếp tục góp phần làm nghiêm trọng thêm tác động do biến đổi khí hậu đến mức nào?
Cùng với CO2 còn là những chất ô nhiễm khác độc hại không kém, đó là bụi và khí kim loại gần 1 triệu tấn/năm có nguy cơ rất cao gây ra các bệnh về đường hô hấp, trong đó có ung thư phổi. Ngoài ra, SO2 và NOx là những khí gây ra mưa axit, làm suy giảm chất lượng đất, chất lượng nước, giảm năng suất nông nghiệp và nuôi trồng thủy sản, cũng đạt đến lượng phát thải theo thứ tự là 33.000 tấn/năm và 34.500 tấn/năm.
Tương tự nước thải, khí thải cũng có quy định riêng, đó là Quy chuẩn kỹ thuật quốc gia về khí thải công nghiệp sản xuất thép QCVN 51:2013/BTNMT. Quy chuẩn này quy định 11 thông số cho khí thải sản xuất thép nói chung, và 11 thông số cho khí thải sản xuất cốc (luyện cốc).
Trong khi đó, hướng dẫn về môi trường, sức khỏe và an toàn của IFC áp dụng cho khí thải của các nhà máy sản xuất thép liên hợp như Formosa quy định chung đến 18 thông số, không phân biệt quy trình sản xuất.
Có hai điều đáng nói về QCVN 51:2013/BTNMT, đó là quy định chỉ tiêu dioxin/furan chỉ được áp dụng từ ngày 1-1-2017, và nồng độ bụi cho phép cao gấp 2-5 lần so với hướng dẫn của IFC (100 mg/Nm3 so với 20-50 mg/Nm3, trong đó IFC đề nghị áp dụng 20 mg/Nm3 khi trong bụi phát hiện có các kim loại độc hại). Dioxin, thành phần chính của chất độc màu da cam mà không lạ gì với người dân Việt Nam, là tác nhân gây chết người, ung thư và để lại nhiều di chứng về sức khỏe cho nhiều thế hệ; Dioxin/Furan là những hợp chất có độc tính cao nhất được biết trong khoa học cho đến nay.
Trong khi đó, bụi phát sinh từ các ống khói nhà máy liên hợp sản xuất thép có tính chất là bụi lơ lửng (SPM), trong đó hàm chứa rất nhiều các kim loại nặng độc hại khác nhau như asen, thủy ngân, cadmi, chì, niken, crôm, kẽm, mangan... Vậy thì, dioxin/furan độc hại như thế, sao chỉ yêu cầu áp dụng từ ngày 1-1-2017? Bụi lơ lửng phức tạp với nhiều kim loại nặng độc hại như thế, dựa vào đâu để cho phép thải với nồng độ quá cao so với tiêu chuẩn quốc tế?
Ngoài ra, hiện nay giấy phép xả thải chỉ mới được áp dụng cho nước thải và chất thải công nghiệp, chất thải nguy hại, còn giấy phép xả thải cho khí thải chỉ được áp dụng sau ngày 1-1-2018, theo quy định trong Nghị định số 38/2015/NĐ-CP. Với nguy cơ ô nhiễm do khí thải của Formosa Hà Tĩnh như hiện nay, rõ ràng không có lý do gì phải trì hoãn việc áp dụng giấy phép xả thải cho khí thải đến sau ngày 1-1-2018. Việc áp dụng giấy phép xả thải cho khí thải càng sớm càng tốt sẽ góp phần ngăn ngừa thảm họa môi trường do ô nhiễm không khí từ Formosa Hà Tĩnh có thể gây ra cho đồng bào miền Trung.
Kiểm soát ô nhiễm ở Formosa, cần đầu tư 1 tỉ đô la Mỹ!
Theo báo cáo nghiên cứu “Modelling and Analysis of Environmental Pollution in an integrated steel plant” (Mô hình hóa và phân tích ô nhiễm môi trường của một nhà máy liên hợp gang thép) do Giáo sư K. Vizayakumar đến từ Indian Institute of Technology (Viện Công nghệ Ấn Độ) thực hiện năm 2001, thống kê cho thấy để các hệ thống kiểm soát ô nhiễm trong các dự án liên hợp gang thép hoạt động thực sự hiệu quả, chi phí đầu tư cho các hệ thống này chiếm đến 10% tổng vốn đầu tư dự án. Nghĩa là với quy mô đầu tư 10 tỉ đô la Mỹ của dự án Formosa Hà Tĩnh, chi phí để đầu tư cho các hệ thống xử lý khí thải, xử lý nước thải và quản lý chất thải rắn tại đây cần đến 1 tỉ đô la Mỹ.
Trong khi đó, hệ thống xử lý nước thải 45.000 mét khối/ngày mà Formosa tự cho là hiện đại chỉ tốn có 45 triệu đô la Mỹ, chưa bằng 1/22 con số 1 tỉ đô la Mỹ nhu cầu đầu tư ở trên. Vậy liệu rằng Formosa có dành đến 955 triệu đô la Mỹ còn lại để đầu tư vào hệ thống xử lý khí thải và quản lý chất thải rắn, để đảm bảo tuân thủ về môi trường theo các chuẩn mực quốc tế? Hay “nếu để tiêu chuẩn cao sẽ khó khả thi nên phải hạ thấp hơn chuẩn bình thường để ngành đó tồn tại, phát triển”, nên Formosa đã và sẽ còn tiếp tục lợi dụng để rồi môi trường của Việt Nam sẽ bị ô nhiễm, người dân của Việt Nam sẽ còn tiếp tục bị trả giá?
Chỉ có Bộ TN-MT với vai trò là cơ quan quản lý nhà nước trực tiếp và cao nhất trong Chính phủ về các lĩnh vực môi trường, tài nguyên nước, biến đổi khí hậu... mới có thể trả lời những câu hỏi đó.

Xem thêm:
Formosa cam kết bồi thường 11.500 tỉ đồng vì gây ra vụ cá chết
Thủ tướng yêu cầu giải trình vụ cấp phép xả thải Formosa

Thursday, 12 May 2016

655.Người việt nam hèn hạ


Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.

Ảnh tác giả trên trang blog cá nhân. (blog hanwonders)

Cách đây đã lâu, tôi đọc“người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Ðài Loan), chưa bàn tới hay/dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn như “Người Mỹ xấu xí,” ”Người Nhật Bản xấu xí,” rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,...” ...nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ... Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?

Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội - những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế... trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?

Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Ðừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ... nhà trường. Tóm lại, đừng đổ thừa nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi.

Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân.
Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường... trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,... nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân ... gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”

Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết,...

Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?

Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức:Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh... ức hiếp bên dưới.

Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!

Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,... làm “đầy tớ” của nhân dân!

Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.

Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?

Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng chúng...

Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội - thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.

Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,... không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.

Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.

Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.

Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.

Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.

Tôi đọc tin bọn chủ... lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.

Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.

Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!... Còn rất nhiều tin.

Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.

Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”

Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,...” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Ðó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết... chết. Không hơn không kém.

Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:

- Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.

- Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?

- Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!

Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.

Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.

Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.

Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!

Nghe nói cụ Tản Ðà có câu:

Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
Cho nên quân ấy mới làm quan.


Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.

Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?

Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?

Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, ...Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,... thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?

Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?

Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất - nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?

Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta - những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách - nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực - một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.

Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Ðời chúng mày chỉ cần độc lập-tự do-hạnh phúc.

Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?

Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.

Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,...” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi... Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?

Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”... để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?

Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.

Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.

Bổ sung: Sau khi bài này được upload, tôi nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh giá như thế nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng 1ý: “Vậy bạn có hèn không?” He he... Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là “các bạn,” tôi gọi là “chúng ta.” Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?

Tôi không thích tự nhận hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ sở để đi từ cái “không biết/chưa biết” đến cái “biết” nó sẽ là một quá trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được đâu. Và tôi hiểu, cái “biết” của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Ðúng không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết “tự sướng,” không biết “thủ dâm tinh thần” thì quả thực là ngu còn hơn... cừu! He he...

Bổ sung tiếp: “....Ông bảo xã hội nào cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây....” (trích comment của khongnoibiet).

Tự Do Phải Tranh Ðấu Bằng Xương Máu Và Cả Tính Mạng

Bonus:


  

Tuesday, 26 April 2016

654. ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH ?


Nguồn: FB

ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH ?

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...

Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa...
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu...
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu...
TRẦN THỊ LAM
Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.


Sunday, 8 November 2015

648.Đại gia BĐS Nguyễn Văn Đực: Phải cách ly người nghèo ra khỏi người giàu!

Cha nội này dám đi ngược lại với khẩu hiệu của đảng, nhà nước: Phấn đấu: Xã hội công bằng văn minh. ahhahahha. Đau thật.

Nguồn: Đại gia BĐS Nguyễn Văn Đực: Phải cách ly người nghèo ra khỏi người giàu!

07:13, Thứ Hai, 09/11/2015 (GMT+7)
(VnMedia) - “Những người công nhân, người nghèo sống với nhau vui hơn, chứ người nghèo ngồi gần ông nhà giàu đi xe xịn, ăn mặc xịn thì mặc cảm. Chúng ta nên cách ly ra, có một khu vực riêng cho người thu nhập thấp...” - Phó Giám đốc công ty địa ốc Đất Lành Nguyễn Văn Đực nêu quan điểm.
Nguyễn Văn Đực
Ông Nguyễn Văn Đực, Phó Giám đốc công ty địa ốc Đất lành: phải cách ly người nghèo ra khỏi người giàu
Phát biểu tại hội thảo khoa học "Cơ chế chính sách và giải pháp về nhà ở cho người thu nhập thấp tại đô thị và khu công nghiệp", ông Nguyễn Văn Đực, Phó Giám đốc Công ty địa ốc Đất lành cho rằng, xây nhà thu nhập thấp trong các khu trung tâm là “rất phí” và chỉ nên xây nhà bán giá cao cho người giàu. Vị đại gia này cũng cho rằng, không nên tiếp tục thực hiện chính sách dành 20% quỹ đất hoặc diện tích sàn của các dự án cho nhà ở xã hội.
VnMedia đã có cuộc trao đổi với ông Nguyễn Văn Đực về quan điểm này.
-       - Xin ông giải thích rõ hơn về quan điểm người giàu không nên ở lẫn với người nghèo.
Thật ra, nói người thu nhập thấp và người thu nhập cao mà không ở lẫn với nhau là mất đoàn kết, không có tính nhân văn, nhưng thực tế người thu nhập thấp khó lòng sống chung với người thu nhập cao.
Ví dụ như người ta đang xây nhà thu nhập cao là 70-100m2, thì người thu nhập thấp làm sao có tiền để mua những căn hộ này được? Rồi chi phí dịch vụ ở nhà này cao thì người thu nhập thấp có chịu được hay không? Thứ ba là sinh hoạt phí của khu đó cao, ví dụ như một ly cà phê 20 ngàn hay ổ bánh mì 20 ngàn thì người thu nhập thấp có sống được không? Nên tôi nghĩ chúng ta phải thực tế là người thu nhập thấp phải ở riêng, ở một khu dành cho người thu nhập thấp.
Chúng ta không phải đẩy họ vào khu ổ chuột, chúng ta vẫn có hạ tầng xã hội tốt và người thu nhập thấp vẫn sống thoải mái.
Tôi nói thật, những người công nhân sống với nhau, người nghèo sống với nhau vui hơn, chứ người nghèo ngồi gần ông nhà giàu đi xe xịn, ăn mặc xịn thì người nghèo nhiều khi mặc cảm. Vì vậy, chúng ta nên cách ly ra, có một khu vực riêng cho người thu nhập thấp.
-      Nhiều chuyên gia cho biết, quan điểm hiện đại ngày nay là ngoài việc cần phấn đấu xóa nhòa ranh giới giàu nghèo thì người nghèo và người giầu nên sống cộng sinh với nhau. Ví dụ như người nghèo cung cấp dịch vụ cho người giàu, như vậy, người giàu cũng được lợi mà người nghèo thì được đảm bảo sinh kế. Ông nghĩ sao về quan điểm này?
Ý tưởng đó rất hay nhưng tôi không nghĩ như vậy, bởi người giàu không phải lúc nào cũng có người giúp việc, và người giúp việc có khi từ tỉnh lẻ lên chứ không phải là những người nghèo đó. Còn mức sống của người giàu với người nghèo có chênh  lệch dễ làm cho người nghèo mặc cảm và khó sống.
-       Nhưng nhiệm vụ của những nhà quản lý và những người xây dựng chính sách là làm sao để khoảng cách đó gần hơn và để người nghèo đỡ mặc cảm hơn chứ không phải là đẩy họ ra xa nhau. Ví dụ như có những chính sách hỗ trợ cho người thu nhập thấp như giảm giá nhà, giảm phí dịch vụ, dành những căn hộ có diện tích nhỏ và nội thất không phải hạng sang... cho 20% nhà ở xã hội đó?
Cái đó rất khó. Doanh nghiệp chúng tôi làm toàn nhà cao giá, ví dụ như Vincom, chúng tôi toàn làm nhà 100m trở lên, không thể nào trong khu vực đó lại có những căn hộ 30-40m. Rồi chúng tôi phải dùng thang máy như thế nào..., nên giá thành của chúng tôi cao. Làm sao mà chúng tôi  bán rẻ cho người thu nhập thấp được. Cho nên, ở những vị trí như trung tâm thành phố, không nên để cho người thu nhập thấp ở. Người thu nhập thấp phải đi xa mà ở.
 - Thế với những người sinh ra, lớn lên, sống trên đất thổ cư của họ từ nhiều đời trong trung tâm thành phố thì sao. Từ trước đến nay, họ vẫn sống yên ổn cho tới khi những dự án xây nhà cho người giàu xuất hiện. Chẳng lẽ họ lại phải đi ra khỏi nơi đó để người giàu đến ở?
 - Theo tôi, hãy trả tiền rất cao cho họ để họ mua một khu đất khác cho dễ sống. Ví dụ trong trung tâm Thành phố không thể nào có quán cơm xã hội, quán cơm từ thiện được. Quán cơm từ thiện là phải đi xa, còn ở trung tâm Thành phố toàn nhà giàu, phải ăn 50.000đ/1 tô cơm chứ không thể mà bán 10-15.000đ/ tô cơm được. Không thể nào đòi hỏi được. Người nghèo là không thể nào đòi hỏi được.
 Tóm lại, ông vẫn cho rằng cần phải tách biệt người nghèo ra khỏi người giàu?
Đúng, tôi nói như vậy có thể là hơn 50% người dân sẽ nói tôi là kỳ thị, phân biệt, nhưng thực tế trong cuộc sống chúng ta phải chấp nhận là người nghèo thì phải tìm một nơi nào xa một chút, đất rẻ một chút, rồi mặt bằng sinh hoạt rẻ, không thể nào ở trung tâm được.
 -  Các nước tiên tiến đang cố gắng xóa dần khoảng cách, tìm giải pháp để người nghèo và người giàu có thể chung sống, trẻ em giàu và trẻ em nghèo có thể cùng chơi... còn quan điểm của ông có thể tạo ra sự cách biệt. Ngoài ra, trung tâm thành phố được đầu tư rất lớn từ nguồn lực của nhà nước như vườn hoa, công viên, quảng trường...  chứ không phải chỉ là của doanh nghiệp bỏ ra. Thực tế là doanh nghiệp đang được hưởng lợi từ những hạ tầng đó. Vậy nguồn lực đó không lẽ chỉ để phục vụ cho người giàu? Ông không nghĩ như vậy là bất công hay sao?
Đúng là như vậy thì cũng có sự bất công. Nhưng phải chấp nhận sự bất công đó, bởi vì xã hội hiện nay phân hóa hết rồi, chúng ta không có cách gì để kéo những khoảng cách đó lại.
-        -  Xin hỏi, ông thuộc tầng lớp người giàu hay người nghèo?
Tôi là người khá, chứ tôi không giàu.
-        -  Vậy nếu ông là người nghèo, ông có chấp nhận sự bất công đó không?
Tôi cũng là người từ tầng lớp thấp mà lên, và tôi cũng trăn trở cái sự bất công trong xã hội đó, nhưng sự thực không có xã hội nào hoàn toàn công bằng. Người nghèo thì phải cố gắng vươn lên làm giàu và nếu không vươn lên được thì phải chấp nhận như vậy chứ không thể nào đòi hỏi bình đẳng, thụ hưởng như người giàu được. Ví dụ như nhà nước mở trường công, người nhà giàu có thể gửi con trường quốc tế, đó là quyền của người giàu. Còn mình con nhà nghèo thì không thể đòi hỏi con mình cũng phải học trường quốc tế.
-         - Nhưng chúng ta đang nói đến chính sách của nhà nước...
-        Đối với chính sách công, tôi cho là nhà nước phải có tính thực tế, bởi vì người nghèo người giàu không thể sống chung được, tôi nói là không thể sống chung được!
Nếu cho người nghèo mua một căn  hộ chung với người cao cấp, tôi đảm bảo 1-2 năm sau họ cũng bán họ đi, họ bán giá cao họ đi. Rất nhiều người nhà tái định cư họ cũng không sống được và phải đi ra xa.
Chúng ta rất dễ bị một cái nhân văn quá đáng là giải tỏa thì phải cấp nhà ở cho người ta. Tôi cho rằng nếu giải tỏa chỉ đền họ một số tiền, họ đi đâu là quyền của họ. Ở đây chúng ta giải tỏa xong lại cấp cho họ một căn hộ, nhưng người nghèo ở căn hộ đó không được, bị nhiều phí quá cuối cùng họ cũng bán mà đi. Tôi khẳng định 90% nhà tái định cư đều bán  hết.  Tôi bảo đảm nếu cho người nghèo ở chung với nhà giàu thì 90% chỉ 1-2 năm sau họ bán mà đi vì không sống nổi.
Không giải quyết được bài toán phân hóa thì chúng ta phải chấp nhận thực tế. Phân hóa về tài sản, phân hóa về đẳng cấp thì phải phân hóa về chỗ  ở, xe đi lại, ăn mặc...
 -   Xin cảm ơn ông về cuộc trao đổi.
Tuệ Khanh

Sunday, 31 May 2015

735. 20 SỰ THẬT PHŨ PHÀNG VỀ CUỘC SỐNG GIÚP BẠN TRƯỞNG THÀNH HƠN

Nguồn: Thể thao 247.

 
Cuộc sống luôn chứa đựng những sự thật phũ phàng mà có thể bạn không muốn chấp nhận, nhưng nếu dũng cảm đối mặt, bạn sẽ trưởng thành hơn. Hãy đọc 20 sự thật về cuộc sống dưới đây và cùng suy ngẫm nhé!

1. Có thể tiền không phải là tất cả, nhưng có tiền thì mọi thứ luôn dễ dàng hơn.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

2. Cuộc đời cũng giống như Facebook vậy. Mọi người sẽ like vấn đề trong status của bạn, nhưng sẽ không ai giải quyết giúp bạn cả, vì ai cũng bận cập nhật status của mình.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

3. Đời không như là mơ. Hãy sẵn sàng để đương đầu với những thử thách ở phía trước.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

4. Đừng dựa dẫm vào bất kỳ ai trên đời này bởi vì ngay cả cái bóng của bạn cũng rời bỏ bạn những lúc tối tăm.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

5. Sẽ đến lúc bạn gặp thất bại. Nhưng hãy nhớ rằng không ai thành công mà chưa từng thất bại. Điều quan trọng là bạn có đủ dũng khí để đứng dậy?

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

6. Cơ hội giống như bình minh. Nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

7. “Mọi người sẽ không bao giờ ngó ngàng đến lòng tự trọng của bạn, điều mà họ quan tâm chính là thành tựu mà bạn đạt được. Do đó, trước khi có được thành tựu thì bạn đừng nên quá chú trọng hay cường điệu lòng tự trọng của bản thân mình lên” – Bill Gates.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

8. Nếu bạn không xây dựng ước mơ của mình, người khác sẽ thuê bạn xây dựng ước mơ của họ.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

9. Có một số người bạn không nên gặp thì sẽ tốt hơn.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

10. Ngoại hình và gia cảnh mãi là một khuôn khổ mà xã hội mang ra để nhận xét một con người.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

11. Đường lâu ngày không đi sẽ mọc đầy cỏ dại. Người lâu ngày không gặp sẽ trở thành người dưng.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

12. Chỉ mất hai năm để học nói, nhưng phải mất cả đời để học những gì không nên nói.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

13. Người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về – gia đình.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

14. Bạn sẽ chẳng bao giờ nhận ra những thứ mình đang có quan trọng như thế nào cho đến khi bạn đánh mất nó.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

15. Người bạn yêu chưa chắc đã yêu bạn. Hãy biết buông bỏ đúng lúc để tránh bị tổn thương.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

16. Bạn có thể mua được một chiếc đồng hồ, nhưng bạn không thể mua được thời gian. Bởi vậy, hãy tận dụng từng giây phút bạn có.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

17. Niềm tin giống như một tờ giấy, một khi đã nhàu nát sẽ không bao giờ phẳng phiu được nữa.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

18. Lòng chung thủy của người phụ nữ được thử thách khi người đàn ông của họ không có gì trong tay. Lòng chung thủy của người đàn ông lại được thử thách khi anh ta đang có trong tay tất cả mọi thứ.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

19. Tha thứ thì dễ dàng nhưng tin tưởng một lần nữa thì không dễ dàng như vậy.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

20. Ai rồi cũng sẽ phải chết. Bởi vậy hãy sống sao cho bản thân không phải hối tiếc bạn nhé.

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn trưởng thành hơn

Nếu bạn thấy bài viết này hữu ích và ý nghĩa, hãy chia sẻ với bạn bè nhé!

 

 

Sunday, 22 March 2015

730.0 KHI ĐÁM ĐÔNG IM LẶNG: Tui thuần túy xem FB là “đám đông” để “tìm hiểu”, vậy thôi! Dĩ nhiên, trừ một số bạn bè thân thiết ngoài đời & những người tui mong được học hỏi họ qua FB.

Tui có đọc được một bài viết, đại khái nói về ngành tình báo trong bối cảnh Internet thống trị nhân loại như hiện nay. Trong đó, các cơ quan phản gián sẽ phân tích key-words trong hệ thống dữ liệu mạng mà chúng ta sử dụng thường ngày như email, chat, FB,… Nhóm key-words nào được nhắc đến nhiều nhất chính là những trends cần được theo dõi. Khi ấn nút ok hoặc sign up 1 tài khoản trên Internet, bạn đã mặc nhiên để mình bị do thám.
Không chỉ vậy, trong ngành thời trang, người ta còn có 1 phần mềm rất hay. Phần mềm này phân tích dữ liệu trên tất cả các camera đặt tại nơi công cộng ở các kinh đô thời trang thế giới như Milan, Paris,… Trong các camera đó ghi nhận lại màu sắc, kiểu dáng trang phục mà công chúng đang diện để ra đường mỗi ngày. Từ đó, họ nắm bắt được thị hiếu, đưa ra được những mẫu trang phục nắm chắc 90% ăn khách.
Nói chung, “hiểu được đám đông” chính là nền tảng để khiến họ làm theo ý mình. Từ tôn giáo, chính trị, kinh doanh,… muốn thành công, đều phải hiểu được đám đông thì mới được. Các lý thuyết marketing, sale cũng chỉ gói gọn trong 4 chữ “hiểu được đám đông” này mà thôi. Nên nói ngoài lề một chút, đứa nào tự thấy mình tính tình ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân thì đừng bao giờ theo 2 nghề này, cứt không có mà ăn nhé!
Tui chơi FB, xưa giờ chỉ block có 2 đứa. 1 con là bạn thân, nhưng nó khùng quá, tui không chịu nổi. 1 thằng không quen ngoài đời, nhưng lên FB nó cứ nhào vô đòi dạy đời tui, thấy nó rảnh quá nên tui block luôn! Còn lại chưa bao giờ block hay unfriend ai. Tui cũng không quan tâm friend đó thuộc phe phái nào, nick đó là ai. Có ai không thích mà chửi tui, block hay unfriend tui, tui cũng không coi là quan trọng… Tui thuần túy xem FB là “đám đông” để “tìm hiểu”, vậy thôi! Dĩ nhiên, trừ một số bạn bè thân thiết ngoài đời & những người tui mong được học hỏi họ qua FB.
Nhưng sau quá trình “tìm hiểu”, tui thấy cái đám đông FB, có thể nói là mang tính đại diện cho “một bộ phận không nhỏ” dân VN ta, thật sự rất khó hiểu!
Tui dần dần nghiệm ra là kết luận của một số tập đoàn thất bại ở VN là khá chuẩn xác. Họ nói rằng thị trường VN rất hên/xui. Thắng hay bại là điều rất khó đoán. Càng lúc, tui càng thấy họ nói đúng.
Bởi vì người Việt chúng ta, có “một bộ phận không nhỏ” là những người “không có quan điểm”, và những người thậm chí “không muốn thể hiện quan điểm”.
Chỉ cần theo dõi cách like và comment trên FB thôi, các bạn sẽ nhận ra điều đó rất rõ! Với  1 stt nhảm nhí, 1 cái hình vô thưởng vô phạt, sẽ có rất nhiều like, comment,… kể cả từ những người mà bạn cho rằng họ có tư duy rất tốt, họ không rảnh đâu mà like những thứ vớ vẩn đó. Nhưng bạn lầm! Ngược lại, với những vấn đề gai góc, cần quan điểm, có chiều sâu, thường là bạn sẽ tự đọc đi, không ai quan tâm đâu. Không phải vì họ không hiểu biết vấn đề bạn đang nói, cái quan trọng hơn là họ là một “đám đông” không thích tranh luận, không thích suy nghĩ, tóm lại, họ sợ phiền toái! Cái tâm lý ngại phiền đó từ trong môi trường sống thực tế của họ đã lan truyền lên đến thế giới ảo – vốn là một nơi tưởng như có thể mang đến chút tự do ít ỏi trong tư tưởng mỗi con người – cuối cùng, chỉ là thêm  1 cái còng, trói con người vào những gì mà họ đã từng muốn chối bỏ trong thế giới thật.
Những người này họ vẫn tự tin rằng họ ổn, rất ổn. Chỉ có điều họ không muốn phiền toái thôi! Thật ra, sâu xa hơn, sự sợ hãi đã chế ngự họ hầu như toàn bộ. Trong một tinh thần đầy sợ hãi, không có chỗ cho chút ánh sáng tư duy nào cả. Nên họ lười suy nghĩ, lười tranh luận, lười cả hành động. Ví dụ như hành động “đọc hết 1 stt khá dài trên FB”, giờ bạn viết dài cũng ít ai đọc. Huống chi là đọc sách!
Đáng sợ hơn, khi “đám đông” ngại phiền, “đám đông” sợ hãi này họ lại ghét những người có quan điểm. Tâm lý là thế! Họ ghét sự khác biệt, vì nhìn vào sự khác biệt đó, họ thấy mình hèn yếu quá! Thà hèn hết cả đám cho xong. Tao đã im, thì mày cũng đừng lên tiếng!
Giữa một “đám đông” lười nhác, đến nói ra là mình muốn gì mà họ còn không muốn nói thì bạn biết làm gì cho họ vừa lòng đây? Các bạn thấy đó! Đi xem ca nhạc, ca sĩ – vũ đoàn, vừa hát vừa nhảy, vừa hò hét đổ mồ hôi hột. Bên dưới, khán giả ngồi im re, mặt đờ đẫn. Hết bài thì vỗ tay như công thức. Đến nỗi nhà tổ chức phải thuê 1 nhóm fan “giả” reo hò nhảy nhót tạo cảm hứng cho ca sĩ. Có cái “đám đông” nào mà chán như đám đông xung quanh ta không?
Cho nên, nếu bạn kinh doanh ở VN, bạn lắng nghe những “người lên tiếng”, thì chưa chắc bạn thành công. Vì những người đó không đại diện cho số đông. Số đông là những “người im lặng” mà bạn không biết họ nghĩ gì kìa! Vì không biết, nên bạn thất bại. Đơn giản vậy thôi!
Chỉ có 1 tập đoàn đang rất thành công ở VN, vì họ thấu hiểu đám đông đến mức không cần phải tìm hiểu hay lắng nghe nữa. Chỉ cần 1 công cụ, càng lúc càng xoáy sâu vào sự sợ hãi của đám đông. Che đậy cho cảm giác sợ hãi chính là sự im lặng & lười nhác. Đám đông chấp nhận im lặng & lười nhác để cố rũ bỏ sự thật là mình đang sợ hãi

Monday, 23 February 2015

727. Nước mắm công nghiệp toàn hóa chất

Xứ gì mà toàn là làm ăn  láu cá, cà chớn...

==============================================

Nước mắm công nghiệp toàn hóa chất

Theo cách hiểu phổ biến, đạm trong nước mắm truyền thống nghiễm nhiên là đạm từ cá. Lợi dụng cách hiểu này, nhà sản xuất nước mắm công nghiệp sử dụng nhiều loại đạm không phải từ cá mà không thông tin đầy đủ, chưa kể các loại phụ gia khác.
Mập mờ
Hiện nay trên thị trường có rất nhiều nhãn hiệu nước mắm công nghiệp như: Nam Ngư, Chin-Su, Kabin, Hương Việt…những có nước mắm thì ghi tên đạm bổ sung, có nước mắm thì không ghi tên đạm bổ sung.
Qua quan sát nhãn hiệu trên chai nước mắm Nam Ngư đệ nhất, chúng tôi chỉ thấy nhà sản xuất  ghi thành phần: muối, đường, tinh cốt cá cơm, chất điều vị, hương cá hồi, hương cá ngừ, màu tự nhiên, chất bảo quản, chất ngọt tổng hợp…dưới dạng tên khoa học rất khó để người tiêu dùng biết được chất gì, có nguy hại hay không. Điều quan trọng là loại đạm bổ sung này là loại đạm gì. Trong khi nhiều người tiêu dùng nghĩ rằng đạm có nghĩa là từ thịt cá.
nước-mắm, nước-mắm-công-nghiệp, hóa-chất, nước-mắm-hóa-chất, độ-đạm-nước-mắm, thực-phẩm
Nước mắm công nghiệp đang lấn át nước mắm truyền thống.
Thạc sĩ Nguyễn Thanh Bình, Viện công nghệ sinh học và thực phẩm, Trường đại học công nghiệp TP.HCM, cho biết, đối với nước mắm truyền thống thì 100% là đạm từ cá, không chất tạo màu, tạo hương, chất bảo quản… như trong nước mắm công nghiệp.
Cũng theo bà Bình, chính việc không ghi độ đạm của một số nhãn hiệu nước mắn công nghiệp khiến người tiêu dùng không biết rõ nguồn đạm được bổ sung trong đó là loại đạm gì, có đạm cá hay chỉ hoàn toàn là đạm bổ sung từ bên ngoài và đạm bổ sung từ bên ngoài là đạm gì.
Theo ông Nguyễn Văn Hiếu, giảng viên Khoa thủy sản, Trường đại học công nghiệp thực phẩm TP.HCM, có nhiều cách chế biến nước mắm công nghiệp nhưng phần lớn các nhà sản xuất nước mắm công nghiệp sử dụng  nước mắm sản xuất truyền thống ở hạng thấp, sau  đó pha chế với nước và muối. Chính việc pha chế  này khiến  màu sắc, mùi vị thay đổi buộc nhà sản xuất phải bổ sung các chất tạo màu, tạo mùi, đạm, chất điều vị (chất tạo ngọt, chất bảo quản), chất chống thối natripenzoat…vào trong sản phẩm nước mắm.
Nguy cơ các chất độc
Bà Bình cho biết, trong nước nắm công nghiệp ngoài đạm cá còn bổ sung đạm từ bên ngoài, nhưng có một số nhãn không ghi đạm bổ sung là đạm gì sẽ rất nguy hiểm.
Ngoài nguồn đạm có thể có từ cá do thu mua từ các lò nước mắm, trong một chai nước mắm công nghiệp còn có đạm từ đậu nành hoặc nitơ tổng hợp.
Đối với sử dụng đạm tổng hợp, tức là bổ sung nguồn nitơ từ urê, điều này sẽ rất nguy hiểm cho sức khỏe người tiêu dùng.
Nếu việc bổ sung axit amin bằng cách lên men đậu nành sống cũng chứa nguy hiểm, vì trong thành phần đậu nành sống có một số chất độc tố gây nguy hại cho sức khỏe như: gây bướu cổ, tổn thương gan, kìm hảm sự phát triển.
“Trong hạt đậu nành sống có một enzym chống lại sự hoạt động của men trypsin (tiêu hóa chất đạm) và có soyin - một albumin có tính độc, kìm hãm sức phát triển của cơ thể. Và theo nghiên cứu đã được thử nghiệm, các độc tố trên không thể khử trong nhiệt độ đun nấu bình thường (tức dưới 100oc)”, bà Bình giải thích. 
Còn bổ bổ sung axit amin bằng cách lên men từ đậu nành chín cũng khiến người tiêu dùng tăng nguy cơ khả năng mắc một số bệnh về tuyến tiền liệt.
Đó là chưa kể trong chất tạo màu, có chất tạo màu dùng cho thực phẩm, chất tạo màu dùng cho công nghiệp, trong khi đó chất tạo màu dùng trong thực phẩm đắt hơn so với chất tạo màu dùng trong công nghiệp từ 10 đến 100 lần.
Nếu vì lợi nhuận, nhà sản xuất dùng chất tạo màu trong công nghiệp cho nước mắm thì sẽ rất nguy hiểm, bởi chất tạo màu trong công nghiệp có hàm lượng kim loại nặng, nếu sử dụng lâu ngày sẽ phát sinh nhiều bệnh mạn tính.
Vì vậy, chừng nào nhà sản xuất nước mắm công nghiệp chưa thông tin rộng rãi cách thức và loại đạm bổ sung thì người tiêu dùng còn bị thiệt hại.
Cần sòng phẳng hơn
Theo ông Hiếu, sở dĩ hiện nay nhiều người tiêu dùng thích sản phẩm nước mắm công nghiệp là do màu sắc đẹp, vị không quá mặn, mùi không quá nặng.
“Mùi nước mắm công nghiệp rất quan trọng, tuy rằng mùi nước mắm công nghiệp có nhẹ hơn so với mùi nước mắm truyền thống, nhưng vẫn chưa nhẹ bằng mùi nước mắm ở một số nước khác. Chẳng hạn ở Thái Lan, mùi nước mắm ở đây rất nhẹ nên nước mắm của họ thâm nhập vào thị trường thế giới sớm hơn Việt Nam và các nước cũng thích nước mắm của Thái Lan hơn chúng ta”, ông Hiếu cho biết.
Nhận định về nước mắm công nghiệp, bà Bình cho rằng, nếu các cơ sở sản xuất nước mắm công nghiệp đầu tư những dây chuyền, trang thiết bị hiện đại và có thể kiểm soát các yếu tố nguy hại thì rõ ràng nước mắm công nghiệp trở thành một sức hấp dẫn với người tiêu dùng.
“Đầu ra của nước mắm công nghiệp luôn ổn định, chẳng hạn 15 độ đạm là đúng 15 độ đạm, hàm lượng muối bao nhiêu là chính xác bao nhiêu. Do nhà sản xuất pha chế nên tất cả các sản phẩm nước mắm đều như nhau, không có hiện tượng xuống màu, hoặc lắng cặn, màu sắc luôn giữ đẹp. Điều này là do công nghệ có một sự tác động đáng kể đến đến sản phẩm cuối cùng”, bà Bình cho biết.
Ưu thế của nước mắm công nghiệp là chất lượng ổn định do kiểm soát được quá trình sản xuất, nên có tiềm năng lớn. Tuy nhiên, nhà sản xuất cung cấp thiếu thông tin, không cam kết loại bỏ các chất gây hại là còn thiếu trách nhiệm, thiếu sòng phỏng với người dùng.

Monday, 13 October 2014

717. Công tử Bạc Liêu hiện đại của xứ An Nam mít.



Huyền Trân sái tận u sầu lệ
Hóa tác xuân mai dạ vũ thanh
Tông quốc quả tình cừu phấn dại
Di phu vô phận mỗi cư hành
Đây là 4 câu đầu trong bài “Tích vũ Huyền Trân” của Ngô Thì Nhậm.
Viết về Huyền Trân mà viết Tông quốc quả tình cừu phấn dại- (Nước nhà nhạt tình, coi khách má hồng như kẻ cừu nhân) thì quả thực phải là bậc thánh thi mới bật ra được một câu tuyệt bút đến như vậy.
Phải rồi, chính trị luôn là mất dạy, nói chính trị là một con đĩ, thật ra là rất xúc phạm đến quần thoa.
Nhớ đến Huyền Trân là vì hôm nay hay tin 2015 sẽ không tăng lương, như 2014. Không tăng lương vì không bố trí được ngân sách.
Không bố trí được ngân sách vì 75% đã “chi thường xuyên”, nói một cách hình ảnh là tọng hết vào mồm. Rồi vay nợ cũng chỉ để ăn.
Cũng còn vì có dầu đào lên từ biển, khoáng sản bới từ đất thậm chí không nuôi nổi bộ máy cán bộ. Thậm chí, có tính cấp đến 200 cái giấy phép mà tiền thu về không đủ để sửa đường.
Rồi sẽ đến một ngày đất nước lại phải trông chờ vào những Huyền Trân?
5 vạn Huyền Trân ở Hàn Quốc, làm “thông gia” cho chính trị.
18 ngàn Huyền Trân mỗi năm tha phương cầu thực khắp năm châu bán trôn nuôi ...kiều hối.
Và khắp nơi, rầm rộ phong trào xuất khẩu Huyền Trân qua đường chính ngạch, có đàng hoàng môn bài.
Rồi một ngày nào đó, xứ Vịt sẽ trở thành quốc gia xuất khẩu nước sướng hàng đầu thế giới? khi mà không thể đào mãi khoáng sản dưới đất mà ăn, khi mà những chủ nợ quá nản với ông chúa Chổm nhà nước!
Ngẫm ra mới thấy cái câu trong đền thờ Huyền Trân rât thâm, nhưng mà đúng: “Có những vấn đề của quốc gia phải giải quyết từ phụ nữ”.


 =================================================


Lương và công tử Bạc Liêu

(LĐ) - Số 237 ĐÀO TUẤN

Giữa phiên họp về tình hình kinh tế - xã hội và ngân sách, giữa la liệt những báo cáo, giữa trập trùng các con số ngàn tỉ, chục ngàn tỉ, trăm ngàn tỉ, Phó Chủ tịch QH Nguyễn Thị Kim Ngân đặt ra một câu hỏi, một chủ đề: ‘Năm 2015, Chính phủ tiếp tục không nói về việc tăng lương do không bố trí được nguồn. Trong khi năm 2014 việc tăng lương cũng đã bị hoãn lại. Chúng ta có đưa vấn đề này vào không? Và nếu có thì lấy nguồn ở đâu ra?”.

Tăng lương hay không sau đó đã không trở thành một chủ đề thảo luận, cho dù Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng lấy ngay ví dụ bản thân đã thẳng thắn “không giải quyết lương cao cho Chủ tịch Quốc hội thì phải giải quyết lương thấp cho cái người thu nhập có hai, ba triệu đồng/tháng”.
Năm 2014, ngân sách vượt thu 52.000 tỉ và có khả năng vượt thu 80.000 tỉ vào cuối năm. Ngân sách không thiếu, nhưng “Công tử Bạc Liêu xuất hiện khắp nơi”. 72% ngân sách dùng để chi thường xuyên, thứ chi mà Chủ tịch QH hình ảnh hóa trong phát biểu nổi tiếng “ăn”: “Nếu ăn hết thì lấy đâu ra mà dự trữ”. Bội chi ngân sách nhà nước là 5% GDP nếu cộng với 85.000 tỉ trái phiếu chính phủ thì mức bội chi đã lên đến hơn 7%.
Rồi nhãn tiền, chườm ra trước sự khó khăn của dân chúng, là những “Công tử Bạc liêu trong điện ảnh” với những bộ phim tiền chùa hăm mấy tỷ không bán nổi dù chỉ một vé. Rồi Làng văn hóa các dân tộc 3.200 tỷ, xây xong rồi bỏ hoang. Rồi thì cả trăm tỷ đồng cho một chiếc huy chương vàng thể thao. Rồi thì bắn pháo hoa.
Làng văn hóa các dân tộc hay bắn pháo hoa - trong phạm trù tinh thần “no con mắt” cũng cần thiết, nhưng miếng cơm manh áo - thứ đói vật lý trong dạ dày còn cần thiết hơn!
Nguyên do của việc thiếu tiền chẳng cần cao siêu cũng có thể nhìn thấy, nói như Chủ tịch QH, “phát hành trái phiếu lu bù để chi, vay lu bù để chi. Ăn hết thì lấy gì mà dự trữ. Ăn hết rồi mà lại không có lương thì tôi chẳng hiểu thế nào”.
Nhớ hồi cuối năm ngoái, khi Bộ trưởng Bộ Tài chính thật thà “Không thể tăng lương trừ phi...in thêm tiền”, Chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam Đặng Ngọc Tùng bảo rằng: “Với người lao động thì lương tăng được đồng nào hay đồng đó. Với nhiều người, vài ba trăm nghìn đồng không cao nhưng với những người sống hoàn toàn bằng lương, tăng lương đối với họ là vấn đề rất quan trọng”.
Xin đừng đổ tại những khó khăn ngân sách để ngoảnh mặt quay lưng với việc tăng lương, thực chất chỉ là bù đắp lạm phát, bù đắp trượt giá, thực chất chỉ là để người lao động có thể đảm bảo một cuộc sống tối thiểu, thực chất chỉ là trả lại một phần mà người lao động, chưa bao giờ, không bao giờ dám kêu khó, vẫn cần mẫn đóng thuế mỗi ngày.

679.0 Hướng dẫn cài đặt AD RMS server ( Active Directory Rights Management Services) có trong Windows Server 2012.

Nguồn: https://mdungblog.wordpress.com/2018/06/21/simple-guide-huong-dan-cai-dat-ad-rms-windows-server-2012-r2/   Hôm nay mình xin giới thiệ...